- Hoàng đế nước Thiên Sát.
Khi Mạnh Phù Dao sắp ra khỏi thành có ngang qua Xuân Thâm các, nàng nhận thấy ngày xưa nơi này người người tới lui đông nghịt thế mà hôm nay đã bị niêm phong, ngày xưa phong lưu thế mà hôm nay tan tác. Nàng đứng một mình trước cửa kỹ viện vắng tanh, không biết nghĩ tới điều gì bỗng khóe miệng từ từ chúm chím nở, rồi lại từ từ khép lại.
Khi đại quân ra khỏi thành, Mạnh Phù Dao ngoảnh đầu nhìn về hướng hành cung xanh, môi hơi cong --- Nơi đó, có một mỹ nam thâm trầm cùng một con chuột mập luyến chủ và bị bệnh tự kỷ, chắc là hôm nay chủ tớ đang hưởng thụ ngày nắng ấm hiếm hoi của đầu đông? Chắc là con chuột mập ấy đang ngủ trong lòng bàn tay chủ tử nó, phơi cái bụng trắng hồng lên trời? Không biết những bông hoa tuyết đầu mùa đọng trên mái hiên có tan thành nước, rồi nhỏ từng giọt từng giọt xuống mặt hồ xanh biếc hay không?
Nàng bỏ đi mà không chào tạm biệt Nguyên Chiêu Hủ.
....
Mái tóc đen của nàng phất phơ trong gió, chiếc bóng mảnh khảnh của nữ tử giục ngựa in trên vòng tròn mặt trời ngập tràn sắc đỏ của buổi hoàng hôn, kiêu kì rực rỡ, bóng dáng ấy nhạt dần nhạt dần rồi lẫn trong sắc trời đỏ thẫm.
Nhưng nàng chẳng hề hay biết.
Theo hướng hành cung xanh biếc, trên “Chiết xuân lâu” nơi chóp núi cao, có một nam tử phong lưu cao quý đang lặng lẽ đứng nhìn, ống tay áo chàng và trường bào bay phiêu dật trong gió, mái tóc đen dài phất phơ lay động che mất tầm nhìn, nhưng chẳng che được ý cười thâm trầm treo trên khóe môi chàng.
Chàng nhìn theo hướng cửa thành, một lúc lâu sau nghiêng đầu nói với con vật nào đó đang đứng trên vai, “Nàng cứ như vậy bỏ đi, không chào tạm biệt ta dù chỉ một lời, thật là một cô gái nhẫn tâm mà…”
Con vật nào đó hí hửng giơ móng ra, thừa dịp thổ lộ: ta sẽ không bao giờ bỏ ngươi đi như vậy đâu…”
Nhưng lời thổ lộ còn chưa hết, nó chợt nghe chủ tử mình như cười như không, lẩm bẩm: “Cũng không sao, nàng không đến với ta, vậy thì… để ta đến với nàng.”